Nhớ con!
Nhớ cái dáng lon ton theo bố, chiều chiều trong con ngõ nhỏ Mỗi bước đi khiến bố thót tim, sợ đường ghềnh con chưa vững. Nhớ vị mồ hôi và làn da thơm mùi hương sữa Ánh mắt thơ ngây, tinh nghịch, thích dỗi hờn. Nhớ tiếng thở đều đều và nụ cười con mớ ngủ Khẽ giật mình ngắt quãng nhịp ầu ơ. Nhớ cái kiểu loay hoay khi con đòi mang đôi dày của bố Hì hục nhấc chân, dày tuột - vã mồ hôi.
Nhớ ánh mắt mếu máo buổi ban đầu khi đưa con đến lớp Vòng tay nhỏ cố ôm quanh, chân níu chặt Gỡ tay con, bố ngoảnh mặt - cố cầm lòng Rồi chiều xuống, khi bố và bà cùng đến đón Tiếng khóc đòi, vẻ ấm ức chực òa ra Trong tiếng nấc, vẫn không quên ngoảnh lại Nhắc bố lấy hành trang, miệng ngọng líu “Chào cô!”.
Nhớ đêm nao theo tiễn bố lên tàu Miệng bi bô, tay hồn nhiên chỉ trỏ Mắt ngời sáng ngó quanh sân ga lạ Mười chín tuần trăng, con đã biết bố đi đâu? Con chỉ khóc khi không được lên tàu Bàn tay nhỏ vẫy - in vào lòng bố Đoàn tàu đi, nặng trĩu, kéo dần xa.
Bao ngồn ngang là hành trang nơi xứ lạ Nỗi niềm riêng - hiện hữu cảnh tình riêng Bởi nợ duyên? Hay chọn lựa cũng nơi mình?! Lòng thao thức, mỗi đêm khuya thức giấc Đường xa xôi, đất lạnh cảnh tha hương Dẫu chông gai, phía trước ấy con đường Tay nắm chặt, vì tương lai chân rảo bước Xứ bạch dương, sương trắng, nắng nhạt nhòa.
BA LAN, 20/12/2012 |